Thử đọc chậm một bản dịch của Nguyễn Đình Đăng – 1 (Tư liệu)

0-1 – Lời giới thiệu bản dịch Nguyễn Đình Đăng của chính dịch giả: Những bức tranh trắng (1951) của Robert Rauschenberg và tác phẩm 4’33’’ (1952) của John Cage được bàn luận trên talawas blog vừa qua khiến người dịch (N.D.) nhớ lại truyện ngắn “Đại cao thủ” (1942) của nhà văn Nhật Bản Nakajima Atsushi. Xin trân trọng giới thiệu bản dịch truyện ngắn này từ nguyên tác tiếng Nhật.
0-2- Blog của Nguyễn Đình Đăng :  http://nguyendinhdang.blogspot.com/

1 – Nguyên bản tiếng Nhật (bản điện tử công khai trên trang Aozora )http://www.aozora.gr.jp/cards/000119/files/621_14498.html

 趙 ( ちょう ) の 邯鄲 ( かんたん ) の都に住む 紀昌 ( きしょう ) という男が、天下第一の弓の名人になろうと志を立てた。 己 ( おのれ ) の師と 頼 ( たの ) むべき人物を物色するに、当今弓矢をとっては、名手・ 飛衛 ( ひえい ) に 及 ( およ ) ぶ者があろうとは思われぬ。百歩を 隔 ( へだ ) てて 柳葉 ( りゅうよう ) を射るに百発百中するという達人だそうである。紀昌は 遥々 ( はるばる ) 飛衛をたずねてその門に入った。
 飛衛は新入の門人に、まず 瞬 ( またた ) きせざることを学べと命じた。紀昌は家に帰り、妻の 機織台 ( はたおりだい ) の下に 潜 ( もぐ ) り 込 ( こ ) んで、そこに 仰向 ( あおむ ) けにひっくり返った。 眼 ( め ) とすれすれに 機躡 ( まねき ) が忙しく上下往来するのをじっと瞬かずに 見詰 ( みつ ) めていようという 工夫 ( くふう ) である。理由を知らない妻は大いに 驚 ( おどろ ) いた。第一、 妙 ( みょう ) な姿勢を妙な角度から 良人 ( おっと ) に 覗 ( のぞ ) かれては困るという。 厭 ( いや ) がる妻を紀昌は 叱 ( しか ) りつけて、無理に機を織り続けさせた。来る日も来る日も 彼 ( かれ ) はこの 可笑 ( おか ) しな 恰好 ( かっこう ) で、瞬きせざる修練を重ねる。二年の 後 ( のち ) には、 遽 ( あわた ) だしく往返する 牽挺 ( まねき ) が 睫毛 ( まつげ ) を 掠 ( かす ) めても、絶えて瞬くことがなくなった。彼はようやく機の下から 匍出 ( はいだ ) す。もはや、 鋭利 ( えいり ) な 錐 ( きり ) の先をもって 瞼 ( まぶた ) を 突 ( つ ) かれても、まばたきをせぬまでになっていた。不意に 火 ( ひ ) の 粉 ( こ ) が目に飛入ろうとも、目の前に 突然 ( とつぜん ) 灰神楽 ( はいかぐら ) が立とうとも、彼は決して目をパチつかせない。彼の瞼はもはやそれを閉じるべき筋肉の使用法を忘れ果て、夜、 熟睡 ( じゅくすい ) している時でも、紀昌の目はカッと大きく見開かれたままである。ついに、彼の目の睫毛と睫毛との間に小さな一 匹 ( ぴき ) の 蜘蛛 ( くも ) が 巣 ( す ) をかけるに及んで、彼はようやく自信を得て、師の飛衛にこれを告げた。

2 – Bản dịch của Nguyễn Đình Đăng (dịch trực tiếp từ tiếng Nhật— có sau bản dịch của Dương Tường)
http://anonymouse.org/cgi-bin/anon-www.cgi/http://www.talawas.org/?p=10108
Thành Hàm Đan kinh đô nước Triệu có một người đàn ông tên là Kỷ Xương[2] nuôi chí trở thành tay cung đệ nhất thiên hạ. Trong khi tìm thầy, chàng được biết rằng, về ngạch cung tên hiện nay, không ai sánh được với danh thủ Phi Vệ[3]. Nghe đồn cao thủ này có thể bắn bách phát bách trúng[4] một cái lá liễu cách xa một trăm bước. Kỷ Xương lên đường tới yết kiến Phi Vệ, xin làm học trò của ông ta.

Phi Vệ bảo môn sinh mới của mình rằng trước tiên phải học làm sao không chớp mắt. Kỷ Xương quay về nhà, chui xuống nằm ngửa dưới khung cửi của vợ, mắt dán sát vào cái bàn đạp liên tục nâng lên hạ xuống[5], cố tập không chớp. Vợ chàng không hiểu nguyên do, rất đỗi ngạc nhiên. Nàng bối rối khi thấy chồng nhìn mình trừng trừng từ một góc độ kỳ cục như vậy. Nhưng Kỷ Xương mắng vợ, bắt nàng tiếp tục dệt. Ngày này qua ngày khác, Kỷ Xương cứ nằm trong cái tư thế kỳ quái đó, tập không chớp mắt. Sau hai năm, mặc cho cái bàn đạp chuyển động sát sạt, cạo đứt cả lông mi[6], Kỷ Xương đã luyện được nhìn mà không hề chớp mắt. Cuối cùng chàng bò ra khỏi khung cửi. Từ đó, ngay cả nếu bị dùi nhọn chọc vào mí mắt[7], chàng cũng không chớp mắt nữa. Chàng cũng không chớp mắt khi có tia lửa bất ngờ loé vào mắt. Cả một đám tro thình lình bốc lên ngay trước mắt cũng không làm chàng chớp mắt. Cứ như thể cơ mí mắt của chàng đã quên mất phải chớp như thế nào[8]. Ban đêm, thậm chí khi Kỷ Xương ngủ say như chết, mắt chàng vẫn mở trừng trừng. Cuối cùng, khi một con nhện nhỏ chăng tơ giữa hai hàng lông mi mắt của chàng, chàng cảm thấy tự tin hoàn toàn để thông báo với Phi Vệ sư phụ.

3 – Bản dịch của Dương Tường (dịch trung gian qua tiếng Pháp và tiếng Anh — có trước bản dịch của Nguyền Đình Đăng)
http://thuvien-ebook.com/forums/archive/index.php/t-22301.html
Ở thành phố Hàm Đan, thủ phủ nước Triệu thuộc Trung Hoa cổ đại, có một người tên là Ngật Trường mang hoài bão trở thành tay cung cừ nhất thế giới. Sau bao lần thăm hỏi, anh ta biết chắc rằng người thầy giỏi nhất nước là Ủy Phi. Nghe đồn tài bắn cung của bậc thầy này siêu đẳng đến mức cách trăm bước, ông có thể phóng cả bó tên trúng một cái lá liễu. Ngật Trường lặn lội đến tận cái tỉnh xa xôi nơi Ủy Phi sống và trở thành học trò ông.

Đầu tiên, Ủy Phi bảo anh ta phải học làm sao không chớp mắt. Ngật Trường trở về và bước vào nhà là chui liền xuống dưới khung cửi của vợ, nằm ngửa ra đó. Kế hoạch của anh ta là nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cái bàn đạp lên lên xuống xuống thoăn thoắt ngay trước mặt anh. Người vợ kinh ngạc thấy anh trong tư thế ấy, nói nàng không thể dệt được khi có một người đàn ông, dù là chồng mình, nhìn ngó từ một góc độ kỳ lạ như thế. Tuy nhiên, nàng vẫn buộc phải dận bàn đạp mặc dầu rất bối rối.

Ngày lại ngày, Ngật Trường chiếm lĩnh cái vị trí kỳ khu của anh ta với khung dệt và tập nhìn. Sau hai năm, anh đạt tới trình độ không chớp mắt ngay cả khi bàn đạp vướng vào lông mi. Cuối cùng khi Ngật Trương từ khung cửi bò ra lần cuối cùng, anh ta nhận ra rằng công phu kỷ luật trường kỳ của mình đã có hiệu quả. Không có gì có thể làm anh ta nháy mắt được – một đòn đánh vào mi mắt, hoặc một tia lửa, hoặc một đám bụi thình lình bốc lên ngay trước mặt đều vô hiệu. Anh ta đã luyện cho cơ mắt bất động triệt để đến nỗi ngay cả khi ngủ, mắt anh vẫn mở trừng trừng. Một hôm, anh đang ngồi nhìn về phía trước, một con nhện nhỏ đã giăng tơ giữa hàng lông mi anh. Rút cục, bây giờ anh cảm thấy đủ tự tin để đến trình diện thầy.